Thứ Ba, 24 tháng 3, 2020

nản lòng

Khi mà bạn bất chợt nhận ra quanh bạn đầy những điều dối trá lọc lừa, khi mà bạn nhìn thấy quanh bạn đầy những bóng tối, mọi thứ xung  quanh như đang chống đối bạn,
Mỗi ngày trôi qua trong vô nghĩa, bạn nhận thấy công việc bạn đang làm thật nhàm chán, một công việc quẩn quanh không có hồi kết đang dần lấy đi thanh xuân, sức sống và tuổi trẻ của bạn, trong bạn dần mất đi mục đích ban đầu,
khi bạn nhận ra những gì mình cố gắng vẫn chưa đủ , là đang lãng phí thời gian của bạn, bạn nhận ra bạn có nhiều nhiệt huyết đam mê hơn bạn nghĩ, bạn nhận ra bạn bỏ qua quá nhiều thứ.
Nhưng cuộc đời không cho bạn nói giá như.
Bạn biết rằng nếu bạn không bắt đầu bạn sẽ không bao giờ có thể làm, nhưng bạn vẫn không dám  làm, đam mê của bạn đang dần đi vào quên lãng.
bạn giật mình ngồi nghĩ khi về già ngồi nhìn xa xăm và lòng mang đầy tiếc nuối.
Dám làm, dám chấp nhận thất bại, bạn sẽ có thành công,
Và tôi vẫn sợ hãi, sợ thất bại có lẽ đường đến đi ước mơ vẫn còn vẫn xa vời.
Một ngày dài vẫn đầy bon chen, đường rộng không đi lại cố lao đầu ngõ cụt.

Ngày 26-11-2019

Mỗi ngày như một cỗ máy, không cảm xúc, sáng thức dậy , chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ đưa chúng đi học, đi làm, đến công ty với đống giấy tờ lộn xộn với một tâm trạng sao cho mong hết ngày.
còn đâu  những đam mê, những ước mơ của ngày nào.
Giờ đây làm bạn với bỉm , sữa, với dầu , đèn, mắm muối.
Với công việc sáng đi tối về,  chưa đến nơi đã mong sao cho nhanh hết ngày.
với nhưng bon chen thường nhật, 

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2019

Cô đơn ?

Có ai có thể hiểu cái cảm giác xung quanh hối hả nhộn nhịp, người đến người đi. Nhưng cảm giác nỗi lòng lại đầy cô độc , cái cảm giác có bao chuyện muốn trải lòng mà không có lấy một người tâm sự. một cảm giác đầy bế tắc.
Mỗi ngày trôi qua là một ngày mệt mỏi, với những tâm sự nặng nề, với những tổn thương đang hàng ngày đục khoét tâm hồn, với những vết thương đang hằn sẹo.
cảm giác chẳng thể khống chế nổi cảm xúc của mình, con người luôn là cáu bẳn vô cớ. 
Những giọt nước mắt cứ trực rơi lại cố  ngăn không cho chúng tràn mi.
với một trái tim đầy tổn thương, nhưng lại cố tỏ ra mình luôn mạnh mẽ vẫn cố mỉm cười mỗi sáng mai thức dậy.
Bước ra đường nhìn phố đầy nhộn nhịp, mà nhìn lại mình chẳng thể chia sẻ cùng ai, nhìn ngoài kia những khuôn mặt tươi cười chào nhưng, nhưng đằng sau những nụ cười ấy có ai là thật lòng ai là giả dối. Làm sao dám đảm bảo rằng câu chuyện ta sẻ chia hôm nay sẽ không là chuyện cười cho thiên hạ ngày mai, khi truyền qua tai nhau đã thêm gia vị cho đặm đà.
Có ai có thể đảm bảo rằng người vẫn đầu ấp tay gối hàng đêm với bạn không lừa dối bạn. có bao nhiêu cặp tình nhân có thể hiểu nhau qua ánh mắt, hay chỉ nhìn nhau qua cái vẻ bề ngoài, vẫn mang mặt nạ khi gặp nhau, mà có khi mang cái mặt nạ ấy cho đến khi nhắm mắt về với cát bụi.
con người có ai không cô độc, có mấy ai có thể chân thành.

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

Trai hay gái cũng có chi

Những lúc một mình nó lại nhớ, nó nhớ cái tuổi thơ gian khó cùng gia đình.
Những đêm dài mẹ nó thức đợi Ba về. Đêm nào cũng thế 9h tối ba nó mới về, trong cái màn đêm tĩnh lặng ấy chị em nó có thể nghe thấy tiếng chiếc xe đạp cũ kỹ của ba nó từ đằng xa vọng lại. Ba nó về muộn nhưng không phải vì nghỉ làm muộn nó biết nghề thợ xây của ba nó ở cái vùng quê nghèo này người ta không làm muộn đến thế. Nhưng nó cũng không biết vì sao ba nó về muộn chỉ biết rằng ngày đó ba mẹ nó hay cãi nhau ba nó mắng mẹ nó. Nó không biết vì sao ba nó lại mắng mẹ nhưng nó thấy sợ. Sợ cái gì nó cũng không biết rồi một lần nó nghe mẹ nó nói chuyện rằng ba nó muốn mang em nó sang ở với cô nào đó thì phải nó không biết cô đó, mẹ nó bảo không cho vì sợ cô đó bắt nạt em.
Năm đó mùa khô trời mưa ít những cái giếng khơi nhà nào cũng cạn nước, chị nó người nhỏ thó mang hai cái thùng che hết cả người đi xin nước về nấu cơm, hôm nào cũng vây.
Có hôm thấy chị nó về kể chi nó xin nước dưới nhà bác hai bị bác mắng thì phải. nhưng tối đó về thấy mẹ nó nói với ba nó “ông muốn đi đâu thì đi nhưng phải đào cho tui cái giếng lấy nước ăn cho các con khỏi đi xin đỡ khổ. Ba tôi tuy hay mắng mẹ nhưng lại thương các con nên gọi người đào giếng ông ở nhà một thời gian khá dài vì phải đào rất sâu mới có nước.
Bẵng đi thời gian tôi không thấy mẹ và ba tôi cãi nhau thì mẹ tôi có bầu hum mẹ đi sinh có bác ba đưa đi tầm 1 hay 2h sáng gì đó tôi không nhớ rõ bác gọi cổng và bảo với ba: “mẹ tôi sinh con trai rùi” ba tôi mừng lắm , gọi chị em tôi dậy băt gà thịt. lúc đầu ba bảo thịt mang lên cho mẹ nhưng kết quả là mấy ba con thịt xong ăn hết, ba bảo khi nào mẹ về bắt con khác thịt ,.
Từ ngày có em trai tôi thấy ba mẹ tôi ít cãi nhau hơn tôi và em gái thứ 3 thay nhau trông em một buôi đi học một buổi ở nhà trông em, Tuổi thơ của tôi gắn liền với những đứa em nên không biết đến việc đồng áng là gì những đứa bạn trạc tuổi tôi thường phải đi cắt cỏ, ngày mùa đi cấy, đi gặt tôi thì không biết mấy việc đó như thế nào. ở nhà trông em suốt ngày tôi cũng ít bạn bè hơn, tôi không đựơc theo chúng bạn ra đồng thả trâu, hay cắt cỏ nên càng ít. lớn lên tôi trở nên lầm lỳ hơn ít nói hơn.
Tôi chỉ biết khi đi học từ lớp 1 đến hết lớp 9 tôi luôn lủi thủi một mình đi lại về, chỉ khi nào có em gái học cùng buổi tôi sẽ có em đi cùng. Quãng đường từ nhà đến trường cũng không xa lắm, nhưng với tôi nó dài như vô tận vì tôi luôn chỉ có một mình, nhưng buổi trưa đi học về bong dáng nhỏ bé tôi đi theo bong của đường dây điện chiếu xuống đường tôi coi như đó là bạn. nhảy chân sáo theo nó cho đên khi về nhà.
Tôi học không giỏi nhưng cũng không tệ, thường những đứa ngồi quanh tôi có thể chép bài của tôi và điểm chúng luôn cao hơn tôi, đơn giản vì chữ chúng đẹp hơn còn tôi thì viết chữ xấu và tẩy xóa khắp bài, ( cái tính cẩu thả này cho tới bây giờ tôi cũng không sửa được).
Thời gian trôi đi tôi mỗi ngày một lớn và tôi phát hiện ra dù những đứa bạn luôn chép bài của tôi nhưng chúng luôn coi thường tôi, Tôi nhìn lại mình đúng là trông không ra làm sao trong khi bọn bạn biết làm dáng làm duyên có người yêu thì tôi trông thật thảm hại với cái quần luôn bích kê hai mông, và cái áo thì trùm kín tân đầu gối để không ai biết tôi mặc quần bích kê, trông lại càng kỳ dị, ba mẹ tôi đông con nên cái ngèo cứ đeo bám dai dẳng, ba mẹ tôi dù cố gắng rất nhiều nhưng cũng không thể lo cho chúng tôi bằng chúng bạn. ( với chị em tôi lại chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ, chỉ cần ba mẹ không cãi nhau, ba về sớm hơn với chúng tôi, bữa cơm không có những câu chuyện buồn nữa )
Rùi lớn dần lên tuy ba mẹ tôi ngèo nhưng cũng nuôi chị em chúng tôi ăn học đến nơi đến chốn để kiếm công việc lo cho mình đỡ khổ, tuy ba tôi lúc nào cũng muốn có con trai nhưng cũng chưa bao giờ coi thường chị em gái chúng tôi mà luôn quan tâm chúng tôi.
Tuổi thơ tôi tuy không vất vả gian nan nhưng nó gắn với những kẻ niệm buồn, những tủi hờn mà chỉ có chị em tôi mới hiểu. chúng tôi vẫn thường bảo nhau phải cố gắng sống sao cho tốt cho không phụ tấm long của ba của mẹ dành cho chúng tôi.
Lớn dần tôi hiểu cái nghèo cái khó của gia đình tôi không phải do ba mẹ tôi không cố gắng, mà là do cái xã hội trọng nam khinh nữ này gây nên, cái gì con gái đái không qua ngọn cỏ, con gái như lũ vịt zời vẫy cánh bay đi, ba mẹ tôi vì không vượt qua được định kiến của xã hội , của người đời nên mới vậy thôi. Nhưng dù sao nhờ có như vậy mà giờ mới có chị em chúng tôi, bây giờ chị em chúng tôi tuy không phải làm ông nọ bà kia nhưng cũng là những người lương thiện biết yêu thương nhau, thương ba mẹ có lẽ đó là điều an ủi. chúng tôi lớn rùi cũng nên hiểu ba mẹ nào cũng thương con chỉ là định kiến quá nặng nề.
Mong sao mọi người có thể hiểu dù là con trai hay con gái, cũng là máu mủ ruột già, điều quan trọng là dưỡng nên một người con ngoan chứ không phải chỉ vì nối dõi tông đường, hay kiếm cái thằng chống gậy, lúc đó an nghỉ rùi còn biết đấy là chi, thịt lợn to lợn bé cũng có nìn thấy cái chi

Đàn Bà

5 năm hôn nhân, người ta bảo qua được 5 năm đầu mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Mong là như thế.
4 năm 6 tháng kể từ ngày rời xa gia đình đến với một cuộc sống hoàn toàn mới.
Năm đầu tiên cuộc sống hôn nhân vẫn còn màu hồng lắm, vẫn chưa biết phải lo phải nghĩ là gì. Vẫn tung tăng bay nhảy, vẫn có thể cà phê trà đá với bạn bè, hai vk ck vẫn có thể vi vu đi chơi khắp nơi. Năm đầu tiên cũng có những mâu thuẫn nho nhỏ, nhưng mọi thứ chỉ là thoáng qua. 
Năm thứ 2 con bé bỏng chào đời, mâu thuẫn đã nhiều hơn, có con mẹ phải lo cơm áo gạo tiền, không thể như lúc trước hết tiền ăn tạm bánh mỳ cũng vui. Có con mẹ nghĩ nhiều hơn, nghĩ sao cho con có thể bằng bạn, làm sao bạn có con cũng có, làm sao để có thời gian bên con nhiều hơn. Năm thứ 2 vẫn là vui vô cùng vì đây là lần đầu tiên làm mẹ, nhìn con ngủ, con chơi, con cười mẹ thấy con là hạnh phúc là cả thế giới của mẹ. năm thứ 2 vẫn tràn đầy hạnh phúc.
Năm thứ 3 con bắt đầu lớn mẹ phải đối diện với nhiều thứ hơn, đối diện với việc dạy con như thế nào, năm thức 3 mâu thuẫn càng nhiều hơn, vì đơn giản áp lực về gia đình, về cách nuôi dạy con, mâu thuẫn về cách cho con ăn, áp lực về kinh tế, tiền sữa tiền bỉm, cơm áo gạo tiền , cứ quẩn quanh và vô vàn áp lực khác của người làm dâu, năm thứ 3 năm bắt đầu ở chung với gia đình ck, đối diện với cách sống hoàn toàn khác, khác về khẩu vị trong ăn uống khác về lối sống sinh hoạt, và cả nhưng mâu thuẫn muôn thủa của người làm dâu. Hôn nhân lúc này không phải màu hồng nữa nó đã nhạt nhòa hơn, mọi thứ bây giờ chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm. mọi thứ đổ dồn lên đôi vai người vk,. Ck đã không còn là người sát cánh bên bạn nữa, vì đó là nơi ck sinh ra và lớn lên ck sống ở đó bao năm mọi thứ đã trở thành quen thuộc .nhưng vk thì không và mỗi lần muốn tâm sự sẽ chỉ là ậm uk cho qua, hoặc nghe rùi để đó . ck đâu thể hiểu được cảm giác của vk mỗi khi nghe những lời trách móc, mà lỗi sai chẳng phải của mình. Ck không đi làm lỗi do vk , ck chơi bời uống rượu về khuya cũng tại vk, hay thậm chí ck bài bạc cũng tại vk, con ốm tại vk không biết chăm, con còi cũng tại vk sữa kém. Tóm lại tội của ck không biết khi nào lại thành tội của vk. Vk bắt đầu stress căng thẳng. lúc này vk làm sao còn có thế nhẹ nhàng làm sao còn lãng mạng, vk bắt đầu cáu gắt với ck. Không kiềm chế được cảm xúc mỗi khi con nghịch ngợm không nghe lời. năm thứ 3 hôn nhân đã trở thành sơ mạc.
Năm thứ 4 đón đứa con thứ 2 chào đời. áp lực nhiều hơn mâu thuẫn cũng nhiều hơn, vk bắt đầu càm ràm nhiều hơn, rùi lại ít nói hơn. Đơn giản hôn nhân lúc này đã là trách nhiệm. trách nhiệm với gia đình ck. Trách nhiệm với con cái , và trách nhiệm với cả ck. Ck lúc này đã bắt đầu đòi hỏi vk phải thế này phải thế kia. Ck đã quên mất những mệt mỏi mà vk đang chịu đựng. với ck giờ đây vk phải thỏa mãn yêu cầu của ck , ck đã quên mất vk đã bỏ qua nhưng gì khi lấy ck. 
Gần 5 năm lấy ck nó đa từ màu hồng biến thành xám xịt, nó đã khiến vk bỏ qua bao ước mơ, bao hoài bão, ck lại nói đấy là do vk k kiên trì, không làm đến nơi đến chốn, tóm lại bây giờ mọi thức là vk sai. 
Đúng vậy, một người đàn bà khi lấy ck đã là sai, nhưng biết sai mà đa số ai cũng phải làm. Đàn bà lấy ck là đã bỏ lại cha mẹ già sau lưng, là bỏ lại tất cả mọi thứ để theo người đàn ông gọi là ck. Để rùi kết cục của người đàn bà là “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”. Tóm lại đàn bà tất cả đã sai, sinh ra là đàn bà đã là sai.

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Buồn buồn chán chán tạo cái blog chơi, lấy nơi tâm sự mỗi khi lòng đơn côi.